Nhưng hồi ấy ông nghèo tới nỗi phải dùng một cái lẫm chứa cỏ khô làm phòng thí nghiệm.Thực là một món quà vĩ đại.Mấy năm trước có lần tôi lại nghĩ một đêm tại nhà hai vợ chồng bà.Tại sao vậy? Vì bà ấy đã bảo hiểm về tật bệnh.Nhưng trái lại, ông thì bình tĩnh, lạ lùng.Tôi hỏi ông: "Thanh niên đi kiếm việc thường có lỗi lầm nào nhất?" Ông đáp: "Họ không biết họ thích việc gì hết.Như trường hợp của William H.Rồi một hôm, ông hoảng sợ thấy bị đầu độc lần lần do chất thán khí ở lò sưởi xì ra! Làm sao bây giờ? Chỗ cầu cứu gần nhất cũng xa trên 200 cây số, phải đi vài tháng mới tới.Khi rán kiếm sự kiện, tôi làm như thu thập nó không phải cho tôi mà cho một người khác.Tôi nhận thấy trước kia tôi đã khùng.