Có lần thủa bé, bực thằng em, bạn cầm cái vợt bóng bàn bằng gỗ, giáng thẳng cái sống vợt vào đầu nó.Mẹ bảo: Sao? Tôi cười: Bệnh viện tâm thần ấy.Bác trai: Bây giờ tôi xin nói vài lời với cậu mợ, với cháu.Điểm Toán tôi không rõ thực chất thế nào, bài hôm đó tôi làm không tốt.Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật.Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình.Nhưng dù có ông nào bảo đời thực ảo khôn lường, sướng có khi là khổ, khổ có khi là sướng, mới có khi là cũ, cũ có khi là mới, xã hội nào mà chả như xã hội nào, cải tạo mà làm gì thì kệ cha ông ta.Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải.Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước.Ông nội ngồi bàn chuyện tổ chức cưới hỏi cho chị cả.
