Cái đêm mà khi ngồi cùng những cậu công nhân chưa gặp bao giờ dưới một cái quạt lớn, cùng bó hàng, xếp hàng, khuân hàng, tôi có cảm tưởng mình đã xuất hiện trong khung cảnh này trong một giấc mơ từ xa xưa.Để những người tài năng dần thoát khỏi những bi kịch đeo đuổi họ từ hàng vô số đời.Hoặc không thoát ra khỏi ý tưởng các bức tranh trước của bản thân.Con mèo lại sán vào tôi.Để thay đổi những điều cần và có thể thay đổi.Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác.Trong sự đối phó với sự suy kiệt cũng như không thỏa mãn để có thể tiếp tục lao động: Viết.Bạn cũng thấy mình có kinh nghiệm về chuyện này đấy chứ.Tất nhiên là tôi cũng quay trở lại rồi.Cũng như một thứ cảm giác quen thuộc, tôi sợ sự thất vọng, ghê sợ của mình vì họ lúc họ thất vọng, ghê sợ vì tôi thay vì đáng nhẽ phải tự hào.
