Nhưng đó vẫn là một vật tượng trưng và là một khái niệm, có lẽ tạm thời hữu ích, giống như một tấm bản đồ hay một tấm biển chỉ đường tạm thời có ích; nhưng lại là vật gây trở ngại hơn là hữu thức khi bạn đã sẵn sàng để nhận ra thực tại vượt quá tất cả cái khái niệm và hình ảnh.Nó phát khởi từ bên ngoài phạm vi của tâm trí.Làm được điều này bạn sẽ thấy thật vô cùng thú vị.Đó là điểm chú ý của bạn.Vâng phục không chuyển hóa cái đang là, ít ra không chuyển hóa trực tiếp nó.Điều thực sự cần thiết là chấp nhận hoàn toàn khoảnh khắc này.Nhờ lưu trú ở hoàn cảnh, biến cố, hay con người mà nó xem là nguyên nhân gây ra xúc cảm, ý nghĩ cung ứng năng lượng cho xúc cảm ấy, rồi xúc cảm ấy lại cung cấp năng lượng cho khuôn mẫu suy nghĩ, và vân vân….Lúc ấy, cái Tôi giả lập và bất hạnh vốn ưa thích cảm giác khốn khổ, bực dọc, hay hối tiếc cho chính nó có thể không tồn tại được nữa.Sự yên lặng cũng không hiện hữu, và cõi Bất thị hiện cũng vậy.Dưới biển sâu, ở đất liền, trên không trung – rồi mỗi dạng được nhân bản hàng triệu lần.