Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi.Nó cùng tham gia giải với bạn.Cái này tôi tin chắc đến 99% là không phải tôi.Nước mắt ngưng nhưng nước mũi vẫn chảy tong tỏng, kéo dài, đu xuống trang sách.Sau những đau đớn thì chắc bạn tinh khôn hơn và có thêm được một số cái gì đó.Bác bạn và bạn thật ra sống đều không phải để trở thành vĩ nhân để đọng lại di tích trên bề mặt lịch sử mà chỉ là sống theo cách mình lựa chọn.Bắt đầu nghe những tiếng động khác.Nhưng thế giới của bạn, đời sống của bạn vắng bóng đàn bà.Hoặc các cậu bảo: Đằng ấy chả hiểu quái gì về hiện sinh cả, thế mà cũng nói.Nó mở cửa sổ, thò tay ra ngoài và không hiểu bằng cách nào lấy một xập giấy vào.
