Dù trái tim đương bề bộn.Nó to gộc, bướng bỉnh và đang tuổi lớn nên suy nghĩ còn hỗn loạn, nhìn mọi vật theo hiện tượng.Không rõ là bực ai, cái gì nhưng quả bây giờ, khi xong một giai đoạn gột rửa nữa (hơi muộn?), chừng nào còn có ý định viết tiếp, tôi nôn nao muốn khạc nhổ một con người cũ to nhất trong vô số con người trong mình ra.Khi lựa chọn lợi dụng chính sự rối rắm ấy làm phong phú thêm sáng tạo và đời sống.Như bình mình chẳng hạn.Nói chung, ở đâu thì cũng tìm được cách lấp bớt những khoảng trống vô nghĩa dụ dỗ cơn đau hoành hành.Nhưng bạn lắc đầu và bảo đó chưa chắc đã phải nghệ thuật.Nhưng họ lại cho đó là một ảo tưởng trong cái xã hội này.Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả.Lại đến lúc thay băng và họ lại lùa hết người thân bệnh nhân ra.
