Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều).Một thứ gì đó mà không phải thuốc ngủ quá liều.Họ muốn sống một đời sống bình thường và muốn bạn cũng sống thế.Bởi cô ta làm giáo viên.Cả hai đều không biết những sự ngắt cụt cảm hứng có thể dẫn đến lãnh cảm.Mình không còn sức để nghĩ đến, không còn sức để đi tìm, để trình báo.Một số trong bọn họ nói Chém chết mẹ nó đi khi cầu thủ đội bạn lắt léo và Cho chết mẹ mày đi khi cầu thủ đội bạn ôm giò trên sân.Bạn giật tung hết dây nhợ, mặc kệ máu tứa ra.Mà này, mấy giờ rồi còn tưởng tượng! Mày đang mất cái giấc mơ.Một số người giúp đỡ nhiều.