Rán tạo một chút hạnh phúc cho người để quên nỗi khổ của ta đi.Chính ông Fréderick J.Rồi ông ta tự nghĩ: "Xà bông tốt, giá không đắt, vậy ế do ta".Tối đến, tôi mệt lắm, và tin rằng không có cách nào khác hết.Ông Saunders kể: "Bấy giờ tôi chưa đầy hai mươi tuổi, mà đã lo sợ đủ thứ.Nhưng tính tôi cũng không thay đổi.Như đã nói ở trên, tôi đã đóng cửa phòng luật, còn lấy đâu thân chủ nữa.Vậy đáng lẽ trằn trọc xoay trở trên giường và lo lắng để hại cho thần kinh, ông ngồi phát dậy và học.Gió thổi đến vải căng phồng rung động, rít lên.Nỗi cô đơn của lòng tôi tự nhiên biến mất.
