Và với sự mệt mỏi ấy, tôi không đến được với những bộ mặt khác của đời sống.Thằng em ngồi kiểu đầy tính hiền triết từ đầu đến cuối buổi.Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em.Đó là lúc bạn bắt đầu trách mình thật yếu ớt, kém cỏi, không chịu nổi mấy âm thanh mà vô số con người va chạm hàng ngày.Em sẽ bế con hôn lên trán anh mỗi lúc anh bắt đầu sáng tác.Tất nhiên là anh không đích thân cắn trực tiếp mà anh lại dùng đến những con chó ngao của anh.Không to tiếng, không hút thuốc, không nghiện ngập, không đàn bà, không ăn cắp vặt.Cái hồn nó chẳng bao giờ đòi hỏi cái gì ngoài tình yêu thương.Buồn thay, chúng cứ chọc vào tai.Vì đời sống tôi bất trắc trong tình hình xã hội này và vì tôi biết mình biết đem lại hạnh phúc và muốn giữ gìn hạnh phúc nên tôi biết khi ở thật gần tôi, hầu như người phụ nữ nào cũng sẽ yêu tôi.
