Tôi đốt chút, chả hả hê gì.Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống.Tôi chẳng cần biết tương lai để làm gì.Tôi biết các chú bực tôi, trước thái độ của tôi lúc ấy.Đây cũng là một môi trường không tồi đối với việc rèn luyện phòng thủ và phản công.Dù tôi biết nàng chẳng bao giờ có thể thông minh bằng tôi.Nhưng bởi vì không biết giống thế nào.Lúc về, thằng em tớ bảo: Buồn cười, cứ nghĩ có cái búa gõ cho mấy chú phía trước mỗi chú một phát, bực cả mình.Người ta, người ta lấy đấy chứ.Cảm thấy tốt hơn nhiều lần so với đi châm cứu hay bấm huyệt, xoa bóp.