Vâng, lúc đó, một chú sấn đến rút chìa khóa xe của tôi và bảo: Mẹ mày, mất dạy.Nhưng lúc đó hình như mẹ khóc.Và bạn có quyền viết cái bạn viết.Phải thế chăng? Phải đóng kịch, phải đeo mặt nạ thì người ta mới cho là mặt thật.Nhưng cũng lo, dễ nó copy phần bề ngoài hạn chế bộc lộ của tôi thì nhiều mà tiếp nhận cái cởi mở bên trong thì ít.Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng.Nói dối! Ừ, nói dối, nhưng con người có lúc không nên đối diện với chính mình.Bạn sẽ không trình bày nhiều.Tất nhiên là không phải ai cũng thế.Lúc này, đừng coi tôi là nhà văn.