Lúc thì với bố mẹ, lớn hơn thì với bạn bè, anh em.Con đường quanh sân vận động Mỹ Đình rộng và xanh, khá yên bình.Mấy môn khác, đôi khi chúng tạo hứng thú cho tôi.Buồn là trót lợi dụng cái tiếng thiên tài để bắt mình phải vượt qua.Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa.Và việc thoát ra khỏi những lớp mơ mà mọi sự kiện đều có vẻ thật cũng từa tựa như rơi thụt dần khỏi các tầng mây, khá hẫng và khá sốc.Hôm đó, bạn sốt khá cao, có lẽ thế nên bạn để sổng ra mất một giây không làm chủ được mình.Dù có lúc bác nhận ra rằng sự hy sinh mòn mỏi và sai phương pháp của bác nhiều lúc có làm ai hạnh phúc hơn đâu.Và vì thế lại càng khó điều tiết sinh hoạt của mình.Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng.
