Nhưng càng lớn, tôi càng dốt.Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại.Bon chen với người khác và bon chen với chính mình.Vì những chủ thể đó va đập với đời sống lịch sử nhiều nhất.Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước.Có điều, con đường thì khác.Những kẻ đứng đằng sau lãnh đạo những lãnh đạo.Triết lí hiện sinh đến sau những đau khổ, những cuộc chiến, những chia cắt… Những thứ rứt con người khỏi mọi cội rễ, mọi đức tin, mọi điểm tựa khiến con người bơ vơ không nguồn cội.Làm gì có vì cái gì ngoài bản thân.Hay là tôi cứ viết thế này? Kể chuyện thôi.